ĐI QUA HOA CÚC
- Nguyễn Nhật Ánh –
“Có một người từng đi qua hoa cúc
Để lại đây những rung động đầu đời
Có một thời…màu hoa cúc thắm tươi
Thu bối rối, ngẩn ngơ tà áo trắng”
Nguyễn Nhật Ánh đã mang đến cho người đọc chúng ta một câu chuyện buồn, nhuốm sắc vàng của hoa cúc. Có những mối tình khó mà nói thành lời, tình cảm vui cũng có nhiều mà nỗi buồn cũng nhiều không xuể. Con người ta với biết bao tâm trạng xốn xang đan xen lẫn nhau mỗi lần nhớ về những mối tình xưa cũ. Và những cảm giác đó cũng thật rõ khi ta đọc và cảm nhận về tình yêu trong “Đi qua hoa cúc”. Tình yêu đó rực rỡ như màu vàng của bông cúc, nhưng sắc vàng đó vẫn mang những nỗi buồn âm ỉ….
Ta không những buồn về mối tình đầu dang dở của Trường, mà còn buồn vì số phận thay đổi của các nhân vật. Ở tuổi 16, cái tuổi khó nói nhất, cái tuổi của bồng bột, của năng nổ chưa đủ lớn mà cũng không còn là trẻ con. Và rồi cậu đã để ý đến một người con gái… Mùa hè năm ấy, cậu trót thầm thương trộm nhớ một hình bóng, đó là chị Ngà, người chị hơn mình tới ba tuổi. Điều này là một sự sắp xếp tài tình của tác giả, vì đã không đề ra sự ngăn cách về tuổi tác trong tình yêu.
Và rồi, anh Điền xuất hiện trong mối tình đơn phương ấy. Trường buồn, đau lòng khi thấy người mình yêu bên cạnh người khác. Đây chính là cái ích kỉ của tuổi trẻ non nớt khi không muốn mất đi người mình yêu.
“Đi qua hoa cúc” đã dưa người đọc đến với nhiều cung bậc cảm xúc: nhẹ nhàng, yên bình với khung cảnh làng quê, cười vui với những trò láu cá, rồi đến cả những giọt nước mắt đắng cay khi Trường thấy chị Ngà đi bên người khác.
Tác giả đã khéo léo viết về sự lớn lên của Trường, không còn là một cậu bé chỉ biết nghịch ngợm, mà giờ đây cậu đã biết “yêu”. Không phải bỗng dưng mà Trường lại yêu chị Ngà, chính vì sự luôn quan tâm, luôn bên cạnh Trường đã khiến cậu rung động bởi người con gái đó. Vì khi trái tim đã cảm nhận được hơi ấm thì lí trí muốn giữ lại tất cả…
Tuổi thanh xuân của mỗi người khi ở độ tuổi này thật hoạt bát, năng nổ. Và bạn có thể cảm nhận được hơi thở của người mình thương đang nhẹ nhàng lướt qua thanh xuân của bạn, để lại cho bạn những cảm xúc đẹp đẽ đến khó tả, bạn khắc sâu họ vào tim, bạn xem họ như là một phần thanh xuân của mình, và Trường cũng vậy.
Mùa hạ năm ấy đi qua vương lại màu vàng của hoa cúc, sắc vàng nhuộm cả không gian. Mối tình đầu của Trường tuy có những tiếc nuối dang dở, nhưng nó lại rất đẹp, rất khó phai, như hoa cúc vậy. Có lẽ Trường cũng như mọi người chúng ta đều sẽ ghi nhớ mãi về kí ức thanh xuân này. Hãy níu giữ những thứ tình cảm trong sáng ấy trong cuộc đời mình, hãy trân trọng nó bằng chính con tim của mình, như hoa cúc vậy…!