CÂU CHUYỆN CỦA CHỒI NON
Trời sáng! Một buổi sáng trong veo và điểm nắng, chồi non khẽ nhú lên khỏi cành, im lặng! một khoảng im lặng để chồi non bỗng vui tươi, và như e thẹn với thiên nhiên đất trời. Làn gió lay khiến chồi non khẽ cựa mình thoát khỏi giọt sương nhỏ vỡ và oà xuống nền đất lạnh, chồi non thốt lên “Chao ôi! Cảnh vật xung quanh ta tuyệt vời quá!”
Chồi non ra đời vào một khoảnh khắc đất trời sang xuân, một mùa xuân ấm áp, trong trẻo như món quà sinh nhật mà tạo hoá đã ban tặng cho chồi non dễ thương, và buổi sớm nay, chưa bao giờ cảnh vật xanh tươi đến thế. Chú chim Sơn Ca chao mình theo chiều gió và đậu nhẹ lên cành cây sù sì, nơi chồi non bám lấy y như ngôi nhà vững chãi của chồi non vậy.
“Chị Sơn Ca ơi! Chị rủ chị gió nữa đến đây làm bạn với em nhé! để mỗi buổi sáng thức dậy em lại được nghe chi hát, nghe tiếng đàn vi vu của gió thật là tuyệt! Vui quá là vui!”. Chồi non nói
Chim Sơn Ca đưa mắt nhìn chồi non, rồi lắc chiếc đầu nhỏ xíu rực rỡ màu sắc: “Ôi chị rất tiếc! chị còn phải dự bản hoà tấu cùng thiên nhiên, gió sẽ đánh thức mọi cảnh vật của đất trời, chị và gió sẽ không thể ở đây mãi được, tẻ nhạt lắm! chồi non bé bỏng ạ! Giờ chị phải đi đây, tạm biệt chồi non xấu xí tội nghiệp chỉ ru rú ở gốc cây già cỗi này nhé!” Rồi chim và gió bay di, chồi non tủi thân khóc nức nở, chồi non muốn có cánh để bay đi như Sơn ca, muốn nhẹ như gió để vi vu thổi mãi...Nhưng chồi non không có cánh, lẽ nào chồi non xấu xí thế sao? Ngày tháng qua đi chồi non buồn phiền không chịu uống những hạt nước trong veo nên trở nên gầy yếu vàng vọt.
Phải rồi! chồi non không không muốn sống nữa, vì chồi non cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.
Một ngày nọ, khi chồi non đã cảm thấy rất mệt mỏi, những giọt sương long lanh cũng không muốn làm bạn với chồi non, không muốn điểm tô cho chồi non nữa. Và chồi non lại khóc, những giọt nước mắt cuối cùng của thân hình khô héo rơi xuống nền đất, bỗng có một bàn tay nhỏ khẽ vuốt ve chồi non – là bé, bé đưa đôi mắt to trong long lanh nhìn chồi non hỏi: “Em chồi non bé bỏng sao lại gầy gò thế này? Lại còn khóc nữa chứ, xấu quá cơ!”.
Chồi non ngả mình vào bàn tay nhỏ khóc nức nở như muốn trút bỏ mọi ưu phiền, bé nghe xong câu chuyện mỉm cười âu yếm!: “Đúng là chồi non ngốc nghếch dù em không thể hót được như chim, không thể bay được như gió nhưng em là món quà vô giá của mùa xuân, của thiên nhiên, là đứa con bé bỏng của mẹ cây. Em đã góp vào vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên đấy, biết không?”.
Và từ đó, chồi non không bao giờ buồn khóc và mặc cảm về mình nữa bởi chồi non biết vạn vật không thể giống nhau, tạo hoá đã tạo ra một thiên nhiên muôn màu, mỗi vật đều góp vẻ đẹp riêng của mình vào vẻ đẹp chung của thiên nhiên. Chồi non tự mỉm cười và nghĩ: “Mình cũng xinh đẹp, và quan trọng lắm chứ!
Mùa xuân đến rồi! Hãy cùng vui bên sức sống của chồi non và góp mình vào vẻ đẹp chung của cuộc sống như chồi non các bạn nhé!