HƯƠNG SẮC MÙA XUÂN
“Noọng ơi mùa xuân về
Nghe một câu then thương ơi là thương
Nghe một câu nôm yêu ơi là yêu”
Từ câu lượn lời then trong mát, cong vút nơi núi rừng đầy sương như báo hiệu một mùa xuân mới đến – xuân về trên núi rừng vùng cao.
Xuân đã về kia rồi...!
Cái lạnh vẫn còn đó, ngọn núi vẫn chìm trong giấc ngủ nơi màn sương mỏng lướt. Xuân đến, không còn những ánh nắng chói trang mùa hạ, không có cơn gió heo may se lạnh mùa thu và cũng chẳng thấy đâu cái buốt giá của mùa đông. Xuân về, mang theo cơn gió nhẹ thấm hơi xuân từng cơn mưa về phùn “riêu riêu” bên mái hiên nhà sàn. Xuân về, mang theo những tia nắng ấm áp của mùa xuân nơi núi rừng vùng cao.
Xuân đã về kia rồi...!
Vạn vật như được đánh thức sau một giấc ngủ dài. Từng đàn én nối đuôi nhau bay về như mang theo hơi ấm phương Nam, mang đến hơi ấm nơi lòng người. Từng chồi non sau một giấc ngủ dài, ẩn mình trong nụ búp để ta chống chọi giữa sương vĩnh cửu của mùa đông nay đã hé mở, đón nhận những tia nắng ấm áp của mùa xuân.
Núi rừng như phủ một màu xanh mướt, mà xanh như ngọc trải dài nơi biên cương. Trên nền xanh bát ngát ấy là những cây hoa mận, hoa mơ nở trắng rừng. Sắc trắng tinh khiết ấy như cái không gian trong trẻo của mùa xuân, một hương sắc tinh khôi vừa chớm nở.
Xuân đã về kia rồi...!
Giữa không gian bát ngát của núi rừng, yên bình nơi làng quê yêu dấu vang vọng đâu đây là tiếng hát trong cao, từng khúc lượn, điệu then vang lên thật ngọt ngào, êm dịu. Tiếng hát ai đang lượn về trên đèo. Tiếng ca trong mát như suối nước mùa xuân, ấm áp, nồng nàn như lòng người khi mùa xuân về.
Xuân đã về kia rồi...!
Khoác lên mình những bộ trang phục xúng xính từng đoàn người tấp nập đi hội. Tiếng cười đùa đang vang vọng nơi đây, tiếng cười xóa tan mọi khoảng cách, sự lạnh lẽo của mùa đông. Dưới mái hiên nhà sàn, những bếp lửa bập bùng chuyền hơi ấm xóa tan không gian lạnh lẽo, sưởi ấm lòng người. Hương đưa rượu cần làm say lòng người, đưa hồn người hòa cùng cơn gió mùa xuân. Dường như cái lạnh lẽo của những cơn mưa phùn đã không còn, để lại nơi đây chỉ còn là chỉ còn là sự ấm áp nơi lòng người, là hồn quê, hồn dân tộc.
Không đông vui, tấp nập như miền xuôi nhưng mùa xuân nơi miền núi mang theo mình một hương sắc riêng hương sắc của núi rừng, hương sắc của lòng người ấm áp, chân thật nơi miền núi. Những cơn gió mưa phùn riêu riêu, màu xanh mướt bao la của núi rừng như khắc sâu mỗi người dân miền núi, để rồi dù có đi đâu về đâu tình xuân ấm áp, tình người, tình quê sẽ còn mãi trong tâm khảm mỗi con người.