Lì xì tết
Phương Thảo – 10A10K57
huông đồng hồ báo thức vui nhộn làm nó thức giấc. Mùng một tết. Trời xanh và trong vắt như mặt hồ phẳng lặng. Nó dang tay hít lấy cái hương vị thoang thoảng dịu dàng của hoa đào trong gió xuân. Thích thật! cái không khí rộn ràng, ấm áp của ngày tết quả thật rất tuyệt vời. Nó nhoẻn miệng cười, tươi tắn và hi vọng mọi sự tốt lành sẽ đến trong ngày đầu năm mới.
Nó xúng xính trong bộ quần áo mới, háo hức lạ thường. Tết thì năm nào chẳng thế, vẫn bánh chưng, cành đào, cây quất, mâm cỗ tất niên… nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ háo hức mong chờ. Thật kì diệu…
Như mọi năm, nhà nó sẽ đến chúc tết ông bà nội đầu tiên, Cầm trong tay giỏ quà rực rỡ, lòng nó vui phơi phới. Đường phố ồn ào, rộn rã và nhộn nhịp bởi vô vàn tiếng nói cười. Ánh mặt trời lấp lánh trên làn tóc. Nắng mùa xuân vẫn đẹp đến mê hồn!
Đến nhà ông bà, nó vội òa vào vòng tay bà nội và cười tít mắt:
- Năm hết tết đến, con chúc ông bà mạnh khỏe, an khang thịnh vượng, hạnh phúc tràn đầy, vạn sự như ý và sống thật lâu bên con ông bà nhé!
Nó nói một hơi không ngừng nghỉ, cả nhà được một tràng cười.
Ông nội lấy ra một phong bao lì xì đỏ thắm, vuốt tóc nó:
- Cháu của ông giỏi quá, ông cũng chúc con và bố mẹ dồi dào sức khỏe, hạnh phúc bình an, đặc biệt là cháu gái của ông ngày càng học giỏi, xinh xắn nhé!
Ông ngừng một lát, đưa cho nó bao lì xì rồi nói tiếp:
- Ông cho con này, chúc con chăm ngoan học giỏi.
Khuôn mặt ông nội hiện lên sự vui vẻ, phúc hậu.
Chưa kịp nói lời cảm ơn, nó nhận bao lì xì, vội vàng bóc ra bằng ánh mắt hi vọng, mong chờ. Một tờ giấy bạc mười nghìn đồng, nó tròn mắt ngạc nhiên, còn cố gắng lục lọi trong bao lì xì… một chút hi vọng… chẳng còn gì hết.
Sao lại chỉ có mười nghìn, mặt nó xịu xuống, mọi niềm vui dường như tan biến hết. Tiền lì xì quá ít, chẳng nhiều như những năm trước. Mọi lần nó sẽ sà vào lòng ông bà, cùng xem ti vi, ăn bánh kẹo và nghe ông bà kể chuyện, nhưng hôm nay nó ngồi im, không cười không nói, khi ông hỏi chuyện nó chỉ ậm ừ đáp cho qua. Bà đưa gói bánh, nó lắc đầu không thích.
Sao tiền mừng tuổi năm nay lại ít thế chứ? Hay là ông bà không thương nó nữa. Đúng rồi, chắc ông bà không yêu nó nữa nên lì xì ít đi. Một nỗi lo sợ len vào tâm trí. Sợ ông bà không còn yêu thương nó như ngày trước…
Lúc chào ra về, nó để ý ông bà không còn vui như khi nó đến, thôi kệ, nó chẳng muốn nghĩ nữa… thế nhưng trên đường mẹ lại hỏi một câu làm nó chột dạ.
- Khi nhận được phong bao lì xì của ông bà sao con lại tỏ thái độ như thế? Mẹ thất vọng vì thái độ đó con biết không?
Im lặng hồi lâu. Nó nhớ ra ánh mắt mẹ từ ở nhà ông bà đã buồn buồn là lạ sao ấy.
- Lúc đó mẹ không muốn nói vì sợ ông bà buồn, con biết là ông bà thương con nhiều lắm không?
Nó lúng túng: - Ông bà thương con mà chỉ cho con có mười nghìn lì xì đầu năm thôi ư, thế làm sao gọi là yêu thương nhiều được.
Mẹ nhẹ nhàng: - Con gái mẹ hiểu sai ý nghĩa của phong trào lì xì ngày tết rồi, đây là truyền thống của năm mới với ý nghĩa chúc con cháu mình mạnh khỏe, hạnh phúc trong năm mới. Giá trị của lì xì tết là cái tình chứa đựng trong đó, chứ không phải số tiền lớn hay nhỏ.
- Con hiểu rồi, thế mà con cứ tưởng ông bà cho con lì xì ít nghĩa là không thương con nữa chứ!
Mẹ xoa đầu nó: - Con yên tâm, chỉ cần con cố gắng chăm ngoan, học giỏi. Ông bà và cha mẹ sẽ mãi yêu con như bây giờ.
Cầm phong bao lì xì, nó không còn buồn nữa. Ngày mai, nó sẽ qua nhà ông bà, để cùng ăn cơm, xem ti vi và kể cho ông bà nghe câu chuyện về ý nghĩa của những phong bao lì xì rực rỡ...