Lưu bút tuổi hồng
(Ảnh minh họa)
Bằng lăng tím, phượng hồng, lá bằng lăng vàng xanh, xơ gân thô ráp, lá phượng nhỏ bé, li ti màu xanh mượt óng ả. Tuy có khác nhau, nhưng cả phượng và bằng lăng khi nở hoa đều thông báo một điều: Hạ về…
Hạ về trong dàn đồng ca rôm ran của những chú ve gọi mùa thi tới…
Hạ lại về…Có lẽ, sẽ là những giây phút khó phai nhất của lũ học trò cuối cấp. Khi những “đốm lửa” của phượng vĩ được thắp lên cũng là lúc bạn bè chia tay nhau, xa mái trường, xa thầy cô. Hạ sẽ đọng lại trong những trang lưu bút của tuổi học trò với biết bao nhiêu cảm xúc, có những nụ cười, cũng có những giọt nước mắt ướt nhoè nét mực.
Hạ sẽ vương trên những trang giấy mùa thi một chút gì đó, nhẹ nhàng, lặng lẽ…
Hạ cứ lặng yên, âm thầm như thế…Có biết bao nhiêu điều muốn nhờ mùa hạ nói giùm, những thổn thức, những nuối tiếc trong phút chia li. Bạn bè ơi! Sẽ chỉ còn lại kỉ niệm của một thời thơ ngây đầy mơ mộng. Bao mơ ước của tuổi hồn nhiên xin gửi lại nơi góc sân trường, trong những cánh điệp vàng rơi rơi theo gió. Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sẽ xa nhau, xa những buổi hàn huyên, tâm sự, xa những giận hờn vô cớ…Mỗi đứa một phương…Không biết sau này sẽ có ai đó tìm lại những giây phút ấy không?
Một chút tâm sự gửi vào tấm bảng đen, bụi phấn trắng tới thầy cô - những người lái đò miệt mài theo năm tháng:
Thầy cô yêu dấu! Vậy là những tháng ngày của lứa tuổi học trò chúng em sắp qua đi. Mới ngày nào biết bao bỡ ngỡ mà giờ đó sắp xa…Có biết bao nhiêu lứa học trò - những hành khách nhỏ đi trên con đò tri thức của thầy cô. Chúng em biết rằng những trò nghịch ngợm tinh quái của chúng em đã làm thầy cô phải lo lắng, buồn phiền nhiều lắm. Những lời xin lỗi, những tiếc nuối cho một thời chúng em sẽ gửi vào lời hứa, vào sự cố gắng của bản thân mình khi xa thầy cô. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, chúng em sẽ bước những bước chập chững đầu tiên vào một con đường mới không có sự dìu dắt, nâng bước của thầy cô…Xin gửi lại thầy cô những lời chúc thân thương nhất, chúc những người lái đò luôn vững tay chèo đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai.
Vậy là hạ sang, bao nhiêu cảm xúc buồn vui lẫn lộn…Có ai đó đang còn băn khoăn, còn nuối tiếc …
“Bạn bè ơi tất cả của ta ơi
Chẳng lẽ chỉ còn đây kỉ niệm
Mùa hạ lặng im
Mùa hạ giận hờn dĩ vãng
Xin gởi lại mái trường…
Em và thời gian.
Ta mang theo con tim và mùa hạ cuối
Để lại nơi em cả thời lên hai mươi tuổi
Rót hết mực xưa nhuộm tím một thời tiếc nuối
Hạ đã sang rồi sao bỗng thấy bâng khuâng…”