MẸ ƠI!
Trời chiều nay lại vô tình trở gió
Con xoay mình trăn trở cả đêm đông
Nhớ bóng dáng và bàn tay thân thuộc
Mẹ vẫn ôm con vào lòng cho con trọn giấc hồng
Mẹ ơi mẹ, trời chiều nay trở lạnh
Dáng mẹ gầy gánh mạ những chiều đông
Chân mẹ chai sạn đầy màu của đất
Mồ hôi buồn thấm đẫm những nhọc công
Con thấy mẹ quấn đầu bằng chiếc khăn Piêu cũ
Chiếc khăn Piêu ngày bố tặng đông về
Áo bạc chỉ, cũ sờn trong hơi lạnh
Con thắt lòng: Mẹ lạnh lắm phải không?
Biết giờ này mẹ có được khỏe không
Lưng còn đau mỗi lần trời trở gió?
Liệu mẹ còn hay ra đứng đầu ngõ
Ngóng con về trong gió rét thét gào.
Con thương mẹ, chợt thấy mình nhỏ bé
Nỗi nhớ con đã siết chặt tâm hồn
Mẹ ơi mẹ, con mãi cần tay mẹ
Dù lạnh ngoài nhưng ấm áp khôn nguôi.