Mẹ ơi! Con muốn nói…
Trong mắt mẹ, con luôn là một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư và ngoan ngoãn. Khi mẹ nghĩ là con chỉ vô tư như vậy, trong đầu con đang hiện lên hàng trăm nghìn hình ảnh của mẹ nhớ về ký ức và hiện tại. Mẹ có biết… con đã nghĩ…
- Khi mẹ nấu cho con món ăn mà con rất yêu thích, con thấy rằng đôi khi niềm vui đến từ những điều rất nhỏ.
-Có ai ngoài mẹ ra có thể thức suốt đêm chườm cho con xua đi cơn sốt với sự lo lắng ẩn hiện sau đôi mắt luôn cười để con vui và buổi sáng thức dậy con đã có ngay một bữa tráng miệng nóng hổi thơm ngon.
- Cốc sữa mà mẹ pha cho con làm tan đi sự giận dỗi của con khi nhẩy dây thua đứa bạn hàng xóm. Quyển sổ hay chiếc bút mẹ mua tặng cho con làm xua đi nỗi buồn của con khi bị điểm kém.
- Khi trời lạnh mỗi lần mẹ mặc áo, quàng khăn cho con, thơm lên má con, con cảm thấy tình yêu.
Với những bài học thực tiễn câu chuyện cổ tích thú vị mẹ đã dạy cho con biết yêu thương và quan tâm đến người khác.
Con cũng sẽ không bao giờ quên những giây phút mẹ luôn sẵn sàng, nhiệt huyết mặc dù bận bịu với nhiều công việc nhưng vẫn có thể ngồi hàng giờ bên con mỗi khi con muốn học hát, học vẽ…
Đến giờ phút này đây, mỗi khi thất bại người con nghĩ tới đầu tiên luôn là mẹ, vì con biết mẹ sẽ không bao giờ cười phá lên trong khi những người khác chế nhạo thất bại ấy.
Mẹ có biết niềm tin của mẹ vào con khiến con cảmthấy mình còn có nhiều cơ hội và phải biết vươn lên? có những lúc niềm tin ấy hướng về con khi con còn không tin vào chính bản thân mình nữa.
Nhìn vào mắt mẹ, con luôn tìm được sự ấm áp nhất.
Trong gia đình hạnh phúc của mình, mẹ có vai trò quan trọng lắm đấy ạ! Mẹ là một cô bảo mẫu sạch sẽ, cẩn thận và tốt bụng; là một người giúp việc hoàn hảo, hiểu được mọi người trong gia đình, biết được món khoái khẩu của từng người để nấu những bữa cơm ngon nhất; là một người bạn tri kỷ của con và mọi người trong bất cứ hoàn cảnh vui – buồn nào, là người vợ yêu chồng, người mẹ thương con…thật tuyệt vời!
Những điều trên và hàng trăm nghìn việc làm khác nữa có những điều con cảm nhận ngay lúc đó khi còn là một đứa trẻ “vô tư lự”, nhưng nhiều điều đến giờ nghĩ lại con mới hiểu, cảm nhận hết được trẻ con mà, vô tư nên không hay nghĩ – nhớ gì nhiều đến những chuyện như vậy đâu, nhưng mẹ có biết tại sao giờ trong tâm trí con lại tràn ngập những hình ảnh đó không? Con không để ý ngay những giây phút ấy- những giây phút hạnh phúc mà một đứa trẻ không thể cảm nhận và định hình được.
Nhưng giờ khi con đã lớn gặp phải những giông tố, chông gai trên bước đường đời, hay chứng kiến những mảnh đời bất hạnh – không có cơ hội được nhận tình thương yêutừ mẹ của mình thì những hình ảnh ấy lại ùa về, tràn ngập tâm hồn con. Và con thấy những khoảnh khắc ấy thật quý giá biết bao.
Con muốn nói lời cảm ơn mẹ về tất cả những điều mà con đã cảm thấy. Nó thật đơn sơ, giản dị nhưng đã bồi đắp lên cho con một tâm hồn bình yên, một trái tim căng tràn sức sống, làm con hạnh phúc.
Yêu Mẹ!