MẸ ƠI ! ÉN LẠI VỀ …
Chang Thanh Lam - 9A
Cuối đông, từng cơn gió lạnh khẽ thổi qua, thổi tung mái tóc, lướt nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng, ùa và lòng một cảm xúc khó tả. Không gian như lắng xuống, thời gian ngừng trôi và vạn vật như tĩnh lại, chỉ còn những bản nhạc du dương bất tận của lá và gió. Và dường như trong cơn gió vừa ngang qua ấy có một cái gì đó tươi mới lắm, một cái gì đó đánh thức bao cảm xúc… Xuân đã về!
Xuân! Chỉ đơn giản một tiếng “xuân” thôi mà sao mọi cảm xúc như vỡ òa… và bao người con xa quê, dù bộn bề công việc đến đâu chăng nữa cũng tạm gác lại để nghĩ về một nơi nào đó, thân thương lắm. Để đón chờ một điều gì đấy thật thiêng liêng
Mùa xuân đến, đem lại cho ta cảm giác bâng khuâng, bồi hồi, xao xuyến. Mùa xuân, vạn vật như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài bất tận, để những bông hoa tươi thắm nhất lại đua sắc khoe hương, để những miền thênh thang sâu thẳm nhất lại bừng lên một sức sống tiềm tàng, mãnh liệt.
Mùa xuân lướt qua từng ngọn cỏ non mềm mại, thắp trên thân cây những ngọn lửa xanh nho nhỏ, để một lần nữa, thân cây già, cằn cỗi suốt mùa đông lại cuộn trào nhựa sống, lại được ấp ôm, nâng niu những ngọn lửa xanh bé nhỏ ấy và thổi bùng lên niềm tin yêu, hạnh phúc trên thế gian.
Mùa xuân len và từng kẽ lá, ùa và từng căn nhà, góc phố, mang theo hương xuân bất tận kéo con người xích lại gần nhau hơn cùng hơi ấm lan truyền đi muôn ngả.
Xuân về trên mái ấm Vùng cao, từng cánh én lượn chao nghiêng trên nền trời xanh biếc, để những mảnh kí ức hôm nao lại hiện về rõ nét, những kí ức đầm ấm yên vui bên gia đình, cùng tận hưởng không khí mùa xuân, để thấy lòng ấm hơn, để con tim lại rộn lên qua từng điệu nhạc. Và con nhớ, mẹ ơi…
Nhớ cái ngày con phát hiện ra có tổ én trên gác mái nhà mình. Thế là từ ấy mỗi độ xuân về, nhà mình lại rộn ràng tiếng chin én lượn. Nhưng cứ khi thu sang, tiết trời se lạnh là đàn én lại đi tránh rét, bỏ căn gác mái trơ trọi, rỗng không. Và như thế, lúc nào con cũng mong én về như mong nắng mùa xuân. Con biết mẹ cũng đang mong con về như con mong chờ những cánh én xuân vậy… để bao nỗi buồn thầm kín cũng theo cánh én mà vơi đi, vơi đi những nhọc nhặc, tần tảo sớm hôm theo từng ngày mẹ nuôi con khôn lớn. Từ nhỏ con đã thiếu đi tình thương yêu của cha, con chỉ có mẹ. Mẹ thương yêu con và lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn con bằng tình thương vô bờ bến. Những lúc gặp chuyện buồn, mẹ hay lên gác, hay để tâm hồn ngập chìm trong không gian đầy cánh én, để bao tâm tư nặng trĩu trong lòng như tan biến đi và thay vào đó là sắc trời xanh biếc, là màu vàng rực rỡ của ánh nắng, là một khoảng trời đầy ước mơ và hi vọng… Thế mà cánh én cứ vô tình bay đi mất để lại căn gác trống trải. Những lúc đó, mẹ có con… và rồi con cũng như đàn én, bay theo tiếng gọi của tương lai.
Ngày con xa mẹ, về mái ấm Vùng cao học chữ, xa phố nhỏ thân thương, quen thuộc, cũng là ngày én bay đầy trời như thế này. Khi chiếc xe đưa con đi xa khuất dần,con vẫn nhớ mẹ đứng đó, dõi mắt nhìn theo… Mẹ ơi! Con đi rồi lại về với mẹ, con đi để học tập và hoàn thiện bản thân mình, để trưởng thành và tiếp bước cha anh. Mùa én bay ngày ấy con xa mẹ, mùa én này con lại trở về, để sà vào vòng tay ấm áp của mẹ, để gia đình mình lại được quây quần bên bếp lửa hồng cùng nồi bánh chưng xanh tỏa hương ngào ngạt, tận hưởng không khí ngày tết tươi vui. Để một mùa xuân nữa lại đến, và én lại về…