TẾT
Hồi còn trẻ ...
Tết háo hức sắm cho được một cành đào ưng ý, chọn một khóm hoa mình thích ... ra ngắm, vào ngắm, thiếu mỗi việc lấy khăn mùi xoa lau nhẹ từng chiếc lá của cành hoa cắm trong bình, nhặt từng cánh hoa rơi vì tiếc....
Giờ.....
Tết chưa đến đã thấy ngán ngẩm với bao nhiêu thứ mình không thích cũng phải làm .... Trời lạnh và bất thường hơn .... Mình cũng chẳng đủ lãng mạn và chẳng đủ cái thứ gọi là thực dụng (là tiền ấy) để nghĩ chơi hoa này hoa nọ... Đầu óc quẩn quanh .... Đời thực hơn bao giờ hết!
Tết làm cho cái người lơ lửng lãng đãng xưa về sát đất! Hít mùi thực của đời ?!! Trời lạnh! Bao con người ngoài kia còn bươn chải mưu sinh... Thương cậu học trò nhỏ ngày nghỉ theo sau xe đạp của mẹ, vịn tay vào cái thúng sau xe với bí xanh, bí đỏ và mấy bó rau.... Bàn tay nhỏ xíu bằng tay con gái mình, lạnh tím, ... áo phong phanh ... Còn bao trẻ như thế trong số học trò của ta? Thấy thương .... thấy xót lòng ....
Trời lạnh, mỗi khi thấy anh em báo đoàn thiện nguyện này, đoàn thiện nguyện kia đến thăm được bao nhiêu cái áo mới, được bao nhiêu chăn ấm cho mùa đông trên núi cao bớt lạnh ....Thấy ấm ....thấy mưa lạnh ngoài kia không thấm thía gì với mình! Thấy muốn cố thêm những gì mình đang làm ....
Tết!
Trời lạnh, thấy những tấm lòng chia sẻ muôn nơi trên đất nước này thật như một dòng chảy của yêu thương giúp Tết về có nghĩa hơn ....thực hơn.... sâu xa hơn...