TRƯỜNG MÌNH
(Những dòng chia sẻ đầy xúc cảm của thầy Phạm Trọng Nguyên - GV môn Tin học trường PT Vùng cao Việt Bắc - Cựu HS A1K40)
Ngay từ thời thơ bé, Thầy Nguyên là 1 trong nhiều những cậu bé, cô bé có bố mẹ là cán bộ giáo viên trường PT Vùng cao Việt Bắc. Cả tuổi thơ gắn bó với những "địa danh" của mái trường thân yêu. Để rồi sau này, là học sinh rồi trở thành một giáo viên của trường, tình cảm và sự gắn bó ấy cứ lớn dần lên theo năm tháng. Hai tiếng “TRƯỜNG MÌNH” đã trở thành tên gọi rất đỗi thân thương với biết bao trìu mến.
Cho đến hôm nay và mãi mãi về sau, mái ấm Vùng cao sẽ luôn là "TRƯỜNG MÌNH" trong lòng tất cả chúng ta.
———
Trường mình nhớ, là cả trời tuổi thơ
Những đứa trẻ con, theo nhau trốn ngủ
Chạy chơi trên triền đồi nắng đỏ
Kiếm cỏ gà, đánh trận giả suốt trưa.
Trường mình nhớ, khi sau mỗi cơn mưa
Bọn trẻ con tranh nhau nhặt củi
Những bữa cơm ăn nhanh, ăn vội
Bởi trường mình buổi tối có văn công.
Trường mình nhớ, đó là những đêm đông
Gió rét căm căm vẫn theo mẹ lên lớp
Những phòng học đơn sơ mái lợp
Lại ươm mầm bao thế hệ mai sau.
Thời gian cứ mải miết trôi mau
Tuổi 15 bước vào ngôi trường ấy
Mỗi chúng tôi ai ai cũng vậy
Lòng bồi hồi, náo nức, xốn xang.
Trường mình đó cũng đã khang trang
Nhà lá xưa giờ là nhà cấp bốn
Bãi lau, bãi sậy... rủ nhau đi trốn
Để nhường lại cho những vườn hoa.
Trường mình đó là ngày tháng cấp ba
Hờn dỗi, yêu thương, như người mới lớn
Những phút bốc đồng như nắng hạ vừa chớm
Rồi giật mình thoáng đã đến mùa thi.
Trường mình giờ, là cả tuổi xuân thì
Năm tháng trôi qua, miệt mài cống hiến
Chuyến đò qua, chuyến đò lại đến
Vẫn chở đầy khát vọng và tình yêu.
Trường mình giờ đã thay đổi thật nhiều
Giảng đường, ký túc, bếp ăn... đã không còn như trước.
Sự chuyển mình hiếm nơi đâu có được.
Chúc mừng trường tuổi tròn sáu lăm năm.
Ảnh tập thể lớp A1K40